Sáng nay cái Thương bảo với em là nó lại vừa chia tay bạn trai nữa đấy anh ạ. Mặc dù chẳng phải lần đầu nó nói với em những chuyện này nhưng sao em vẫn không khỏi ngạc nhiên. Em nhớ, cái Thương bảo nó chỉ mới quen bạn trai nó được khoảng mấy tháng nay. Chỉ mới mấy tháng mà tình cảm của con người ta thay đổi nhiều quá. Yêu đó, thương đó mà nay lại chỉ là người dưng. Liệu có khi nào hai đứa mình như vậy không anh?
Thực ra, cho đến bây giờ khi hai đứa mình đã được ở bên nhau em vẫn lo sợ xã ạ.
Em sợ tới một ngày, liệu rằng em và anh có…phải rời xa nhau.
Em khùng quá phải không xã? Em lại suy nghĩ vẩn vơ rồi phải không xã?
…..Sẽ chẳng bao giờ chúng ta buông tay nhau mà sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường này phải không?
Em còn nhớ xã thường bảo em ngốc. Xã nói em ngốc vì yêu xã vì thương xã và quyết định làm vợ của anh. Xã bảo lấy anh rồi em sẽ khổ lắm vì sẽ chẳng có quần là áo lượt, sẽ chẳng có nhà đẹp, xe sang… Nhưng mà em có cần những thứ đó đâu xã? Thứ em cần trong cuộc đời này chỉ là anh mà thôi , xã yêu thương của em!
Nè xã, xã có nhớ vì sao mình quen nhau không?
…..Ngày đó, chỉ là vô tình xã nhìn thấy Zalo của em rồi không nghĩ ngợi mà ấn nút kết bạn. Ngày ấy, chỉ vì quá đau buồn chuyện tình cảm mà em chấp nhận kết bạn với tất cả mọi người – kể cả xã. Chỉ đơn giản như thế thôi nhưng cả hai chúng ta đều không biết rằng cuộc đời mình từ nay sẽ khác.
Nhớ lúc đó, mỗi buổi sáng xã đều gửi cho em những dòng tin nhắn mà giờ nghĩ lại em vẫn thấy ớn lạnh đấy. Em thực sự không biết vì sao xã lại gửi cho một người đang thất tình như em lời chúc hạnh phúc và vui vẻ. Những tin nhắn ấy ôi mới sến súa làm sao. Em cũng chẳng hiểu vì sao em không xóa tên xã khỏi danh sách bạn bè.
Nhưng thật ra đến giờ em mới thấy thật may mắn vì mình đã không làm như thế. Nếu em làm vậy, chắc gì giờ này hai đứa mình đã được ở bên nhau phải không anh?
Ngày trước, xã thường duy trì thói quen nói chuyện với em mỗi ngày trước khi đi ngủ, xã còn nhớ không? Với em khi ấy, xã giống như một người anh trai, một người bạn để tâm sự hơn là một người mà em có thể yêu thương. Em chẳng thích kiểu tóc mà xã vẫn hay để. Em cũng không có ý định lấy một người yêu thích mạo hiểm, thích kinh doanh như xã. Cái em cần là một người có thể cho em sự bình yên, cho em sự an toàn mỗi khi em cảm thấy chông chênh.
Xem thêm >>> Tham Vấn Tâm Lý Tại Nhà Ở TPHCM
Những điều ấy em những nghĩ xã sẽ chẳng bao giờ cho em được.
Có lẽ chính vì suy nghĩ đó mà trong suốt cả 1 năm trời làm bạn, chưa bao giờ em có ý định sẽ tiến tới xa hơn với xã. Em nghĩ là xã cũng vậy. Mối quan hệ bạn bè, anh em của chúng ta cứ tiếp tục kéo dài như thế. Xã vẫn tiếp tục công việc của mình, tiếp tục tán tỉnh những cô gái khác – ngoài em.
Còn em vẫn thế…..
…..Em vẫn đi làm mỗi sáng và khi đêm về lại ngồi gặm nhấm nỗi đau mà mối tình đầu để lại. Em vẫn nói chuyện với xã, vẫn hỏi ý kiến của xã một vài vấn đề mà em gặp trong công việc cũng như cuộc sống hàng ngày.
Em đâu có biết, tự lúc nào mình đã quen tâm sự với xã. Em đâu có ngờ tới một ngày bỗng dưng xã biến mất – để lại khoảng trống không ai có thể lấp đầy được trong lòng mình. Không có xã, em không biết nói chuyện với ai. Không có xã, em chẳng còn thức khuya mỗi tối. Em những tưởng đã mất đi một người bạn rồi đấy chứ. Nếu xã hỏi em có buồn khi không có xã nữa hay không thì em sẽ nói thật là em buồn lắm đấy.
Mặc dù buồn, nhưng lúc đó em vẫn chưa thương xã đâu nhé. Em đâu phải là người có thể dễ dàng thương một ai đó, yêu một ai đó như mấy đứa bạn em vẫn nghĩ đâu. Bọn nó bảo em nhanh yêu và nhanh quên lắm. Thậm chí, có đứa còn bảo em lăng nhăng, thích hết người này tới người kia.
Nhưng thật ra…..em chỉ thấy mình….. dễ bị CẢM NẮNG mà thôi.
Em có thể đổ gục trước một cậu bạn có nụ cười đẹp. Em có thể cảm nắng một anh chàng hát hay nhưng mà… chỉ được vài ngày là mọi chuyện đâu lại vào đấy xã ạ.
Rồi ngày mà xã xuất hiện trở lại cũng tới. Em không biết là mình đã vui như thế nào khi nhận được hồi âm từ người mà em đã tưởng là mãi mất đi. Em lại tâm sự với xã. Lại kể cho xã nghe những ngày làm việc chán ngán và những sự việc diễn ra quanh cuộc sống của mình.
Càng ngày, em càng nhận ra xa không hề giống như những gì em vẫn từng nghĩ.
………………………………………Ẩn sâu trong vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một trái tim ấm nóng, sẵn sàng chia sẻ, lắng nghe mọi tâm sự của em.
………Ẩn sâu trong sự kiêu hãnh kia là một người đàn ông đã trưởng thành, có thể cho em một chỗ dựa vững chắc.
Mỗi ngày của em trở nên thú vị hơn khi có anh chia sẻ. Mặc dù biết mình chỉ là bạn nhưng không biết tự bao giờ em lại muốn có thể tiến xa hơn. Em không muốn nhường anh cho bất kỳ cô gái nào khác. Xã biết không, ngày xã nói với em xã không phải là một người bình thường, xã là một người đồng tính, em đã khóc. Em khóc như thể cuộc đời này, thế giới này vừa sụp đổ trước mắt em. Em không ngờ, thực sự em không ngờ tới điều ấy.
……..Em lại khóc……Em lại buồn…..
Xã bảo xã vẫn sẽ cưới vợ nhưng người đó có lẽ không phải là em. Tim em lại thêm một lần nữa VỤN VỠ.
Em hiểu rằng có thể cả cuộc đời này em sẽ không bao giờ có được xã.
Em khóc….
Em chẳng còn dám hi vọng gì vì em biết đến giờ phút ấy trái tim của em sẽ chẳng còn chỗ cho bất kỳ ai nữa. Em buồn. Em khóa zalo, khóa luôn facebook của mình.
Điều em không thể ngờ tới là mỗi ngày xã vẫn chờ account của em bật sáng. Điều em không ngờ là xã đã giật mình và lo lắng vì không thể liên lạc với em. Em thầm cảm ơn vì cuộc gọi ngày hôm ấy của xã. Vì nếu không có nó chắc gì hai đứa mình đã có ngày hôm nay phải không?
Xem thêm >>> Tham Vấn Tâm Lý Online
Yêu xã, bên xã cả hai đứa mình đều phải đánh đổi nhiều thứ. Với em đó là đánh đổi cả công việc mà mình yêu thích, đánh đổi cả ước mơ một thời của mình. Đó là quyết định phải sống xa gia đình, xa bạn bè, người thân chấp nhận làm dâu ở một nơi xa lạ.
Với xã đó là gánh nặng trên vai ngày một nặng hơn, mệt mỏi hơn. Nhưng mà không sao phải không xã? Hai đứa mình chỉ cần nghĩ về nhau, dù ở xa nhau hàng trăm cây số, dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn luôn đong đầy phải không?
Ngày mình chính thức về một nhà, EM ĐÃ KHÓC….
Không phải em khóc vì phải xa cha mẹ. Không phải em khóc vì từ nay trách nhiệm sẽ đè nặng lên vai mà em khóc vì em đã được ở bên xã. Sẽ chẳng ai hiểu được để có thể đến với nhau hai đứa mình đã trải qua những tháng ngày yêu xa dài đằng đẵng, những tháng ngày đấu tranh chống lại sự phản đối của gia đình.
Không một ai tin vào tình yêu online như tình yêu của bọn mình xã ạ. Thậm chí, lúc em bảo với bạn mình là sẽ cưới chồng, bọn nó còn chẳng tin nữa cơ. Bọn nó bảo là sao quyết định sớm vậy, sao không tìm hiểu kỹ hơn về anh, sao không chọn ai đó khác…
Thật kỳ lạ xã nhỉ, tại sao em lại phải đắn đo suy nghĩ khi quyết định lấy một người? Em lấy người thương em, lấy người em thương thì tại sao lại phải tính toán? Với em, tình yêu vốn dĩ cực đơn giản. Em có thể vì người mà em thương hi sinh mọi thứ. Cái em cần chỉ là được bên xã mỗi ngày, được nhìn xã cười, cùng xã dạo chơi hay cùng xã thủ thỉ trò chuyện. Em chẳng cần một người chồng có thể hô mưa gọi gió. Em chẳng cần chồng em phải là ông nọ, ông kia. Em cần chồng em là một người đàn ông yêu thương em hết mình. Chỉ vậy thôi là đủ xã nhỉ.
Giờ đây, khi chúng ta chuẩn bị đón chào thêm một thành viên mới trong gia đình, em vẫn chưa bao giờ hối hận khi quyết định gắn bó cuộc đời mình với xã. Cho dù quãng thời gian qua biết bao vất vả, gian khó tưởng chừng không thể đứng lên được thì em vẫn chưa bao giờ có ý định rời xa xã. Với em, ngoài kia cho dù bao nhiêu người đàn ông thành đạt hơn anh, đẹp trai hơn anh thì chồng của em vẫn là người mà em yêu thương nhất. Làm gì có ai yêu và thương em nhiều hơn xã nữa phải không?
Xã yêu à, cuộc sống của mình chắc chắn sẽ còn nhiều chông gai và khó khăn cần phải vượt qua nhưng xã hãy nhớ rằng em và con sẽ luôn bên xã nhé. Em không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất nhưng em sẽ là người vợ tuyệt vời nhất. Hãy cùng em bước tiếp quãng đường đời còn lại xã nhé.